Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Đoản văn


19:30, Trung tâm thương mại Quang Khải - đài phun nước.

"Được rồi, tôi đã biết.....ukm, nhớ về sớm, tôi cúp máy đây"

Buồn bả cúp điện thoại, anh nhìn xuống túi lớn túi nhỏ trên tay mình, thầm cười khổ, "xem ra, hôm nay lại phải mừng sinh nhật một mình rồi". Thở dài, "cũng phải thôi, mình là ai chứ mà đòi y phải mừng sinh nhật cùng mình?
Y là thiên tài trong thiên tài, tinh anh trong tinh anh, y mới 20 tuổi đã là tinh anh của đội cảnh sát đặc khu, 25 tuổi đã là cảnh sát trưởng của bộ phận phòng chống buôn lậu ma túy, đỉnh đỉnh đại danh Trần Gia Anh, viên ngọc quý của sở cảnh sát trung ương, còn mình....đã 30 tuổi rồi mà vẫn là một viên chức nhỏ bé mà thôi".
Lắc đầu, cố làm tỉnh táo, anh xách theo mấy túi vật liệu nấu ăn đi về nhà, trên đường về nhà anh ghé qua tiệm bánh kem, lựa cho mình một ổ bánh kem chocolate đẹp nhất, rồi về thẳng nhà. Vốn nghĩ về tới nhà chờ đợi mình chính là không gian lạnh lẽo của căn biệt thự, nhưng ko ngờ,"Bùm" hoa giấy ở khắp tám phương bốn hướng cùng bay ra, anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, chỉ thấy y mặt mũi tèm lem đầy bột và kem, cười hắc hắc như trẻ con, hai tay nâng một ổ bánh kem không biết là hình thù gì nhìn anh nói:
"tôi vốn định cho anh một sự bất ngờ nhân ngày sinh nhật, nhưng...có vẻ không thành công lắm....dù sao thì, chúc mừng sinh nhật anh".
 Anh nhìn y, xúc động nước mắt rơi lả chã, chạy lại ôm cậu vào lòng, mặc kệ kem dính vào áo cả hai. Anh hôn vào môi cậu, vừa khóc vừa nói:
" Cảm ơn cậu,....cảm ơn vì vẫn nhớ đến sinh nhật của tôi....hức...cảm ơn....".
Cậu cười nham hiểm, nói: "Vậy,..tối nay tôi có được đền đáp gì ko?". 
Anh mặt lập tức đỏ như quả gất, cúi thấp đầu, nói nhỏ: " Có,...tất nhiên...là có".
Thế đó, đêm nay có lẽ lại là một đêm dài kịch liệt đây.....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét